tết của mẹ tôi
Tôi còn nhớ, khi nhân viên giao hàng đến, mẹ còn tưởng họ đã giao nhầm. Thế là mẹ gọi ngay cho tôi, giọng thảng thốt, tôi cười vang trong điện thoại rồi bảo mẹ là quà Tết của mẹ đấy. Nhưng mẹ cứ nhất quyết từ chối vì bảo rất tốn kém. Mua máy giặt - tủ lạnh trả góp tôi vẫn được tham gia các chương trình rút thăm may mắn tại Điện máy Xanh.
5 quy tắc của mẹ nội trợ nuôi 4 con đỗ đại học danh tiếng. những lỗi sai của các con trong bài thi thành các câu thơ để các con đọc thuộc lòng trong bữa tối. Tết Trung Thu hay còn gọi là rằm tháng 8. Cùng tìm hiểu nguồn gốc và ý nghĩa của ngày tết này nhé.
Tôi muốn giống Mẹ. Trong cuộc đời, mỗi người đều có hình mẫu của riêng mình và cố gắng sống giống với hình mẫu đó. Tôi cũng muốn trở nên giống với một người, đó là mẹ của tôi. Nhìn mẹ luôn chăm sóc và yêu thương mọi người trong gia đình, tôi muốn học mọi
Những ngày gần Tết, Mẹ tôi thường dậy sớm và cho tôi theo vào bếp từ 4-5 giờ sáng cùng với U già giúp việc, nấu những nồi măng bóng nấm truyền thống. Tôi được múc thìa nếm các thứ nước
Ý nghĩa của giỏ quà Tết tặng bố mẹ vợ, bố mẹ chồng. Trong những ngày đầu năm, các chàng rể, nàng dâu sẽ chọn mua những giỏ quà biếu đẹp dành tặng bố mẹ vợ, bố mẹ chồng. Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp
Ou Rencontrer Des Femmes A Montreal. TRẦN THÁI HỌC Đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được cái cảm giác háo hức trông cho mau đến Tết. Nó hồn nhiên, vụng dại biết chừng nào! Vừa hết Tết là tôi trông cho đến Tết nữa, để được mặc quần áo mới, được lì xì, được ăn bánh mứt ê hề… Thú vị nhất vẫn là được chơi thỏa thích, dù là làm hư hao đồ vật hay làm sai việc gì vẫn không bị la rầy. Ngày đó, nhà tôi không có gì gọi là khá giả, nhưng Tết nào mẹ vẫn may quần áo mới cho hai anh em tôi. Mẹ lúc nào cũng may trừ hao, nên chúng tôi luôn xúng xính, thùng thình trong bộ quần áo quá khổ. Mẹ bảo “Có quần áo mới là may mắn rồi, cần chi vừa vặn. Tụi con lớn nhanh như thổi, không may thế này kẻo năm sau lại chật ních. Tốn kém lắm!”. Gần Tết, mẹ thường đi chợ huyện mua đồ khô như đường, đậu, bột ngọt, bún khô, thèo lèo… Tuy nhiên, đến 30 Tết mẹ mới mua trái cây và hoa chưng, vì hàng bông cuối năm thường rất rẻ, nếu không bán nốt thì sang mồng một chẳng ai thèm mua. Mọi thứ đều được dành cho những ngày Tết nên mẹ đem tất cả khóa vào trong tủ, làm hai anh em tôi thèm quá chừng. Tôi hay rối rít bên chân mẹ trong lúc mẹ sên mứt để được thử mứt do mẹ làm, hoặc cạo phần đường còn dính lại trong nồi mỗi khi mẹ đổ ra mâm phơi. Vì là con dâu duy nhất trong nhà nên chuyện cúng ông bà vào chiều 30 Tết cũng một tay mẹ lo liệu. Mẹ làm mâm cơm “cúng ông bà” rồi làm thêm một gà trống thiến cho ba và ông nội nhấm nháp chút rượu, còn cặp đùi cho anh em tôi ăn. Vào đêm giao thừa, anh em tôi ngồi quây quần bên nồi bánh tét để trông chờ mẹ cắt thử khoanh bánh do chính tay mẹ gói. Và dường như lần nào cũng thế, anh em tôi đều tấm tắc khen ngon. Sáng mồng một Tết, mẹ cho hai anh em tôi mặc quần áo mới, dặn dò phải ngoan, còn cho tiền bỏ vô túi lấy hên. Cả nhà quây quần mừng tuổi ông bà nội. Ba tôi viết cho anh Hai học thuộc bài chúc thọ mấy ngày trước, anh tôi đọc làu làu, ai cũng khen hay, mẹ tôi là người vui nhất. Sau đó, anh em tôi chào ông bà nội rồi về thăm ngoại. Mọi chuyện trong nhà mẹ đã chuẩn bị chu tất, nên bà nội không làm khó dễ gì khi mẹ xin phép về thăm quê ngoại. Bước ra đường với không khí ấm áp của ngày đầu xuân, dù chỉ ngồi trên “con ngựa sắt” do chính ba chở qua những con đường gồ ghề đất đá, tôi vẫn thấy hạnh phúc vô cùng. Nhà tuy không giàu, nhưng tình thương của cả nhà luôn ấm áp như mùa xuân. Thương nhất là mẹ tôi, quần quật cả năm mới được nghỉ tay mấy ngày Tết về thăm ngoại. Tuy vậy, về ngoại, mẹ vẫn xông xáo vào làm hết chuyện này đến chuyện kia. Cũng vì tính cần cù chịu khó của mẹ mà mẹ được ông bà nội và ba yêu thương, ngay cả anh em tôi cũng thế. Tết của mẹ là vậy, như con tằm miệt mài nhả tơ! Tin tức khác KÍNH MỜI QUÝ VỊ XEM PHẬT HỌC TỪ QUANG TẬP 35 KÍNH MỜI QUÝ VỊ XEM PHẬT HỌC TỪ QUANG TẬP 34 NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ THIỀN TẬP 3 NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ THIỀN TẬP 2 NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ THIỀN TẬP 1 ĐỐI THOẠI PHÁP
Tết đến me tôi vất vả nhiều, Me tôi lo liệu đủ trăm chiều. Sân gạch tường hoa, người quét lại Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu. Nuôi hai con lợn tự ngày xưa Me tôi đã tính "Tết thì vừa". Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ. Này là hăm tám tết rồi đây Tháng thiếu cho nên hụt một ngày, Sắm sửa đồ lễ về việc tết, Me tôi đi buổi chợ hôm nay. Không như mọi bận, người mua quà Chỉ mua pháo chuột và tranh gà, Cho các em tôi, đứa mỗi chiếc Dán lên khắp cột, đốt inh nhà. Giết lợn, đồ sôi, lại giết gà Cỗ bàn xong cả từ hôm qua Suốt đêm giao thừa, mẹ tôi thức Lẩm nhẩm câu kinh Đức Chúa Ba. Me tôi gọi cả các em tôi Đến bên mà dặn "Sáng ngày mai Các con phải dậy sao cho sớm Đầu năm, năm mới phải lanh trai. Mặc quần, mặc áo, lên trên nhà Thắp hương, thắp nến lễ ông bà Chớ có cãi nhau, chớ có quấy Đánh đổ, đánh vỡ như người ta..." Sáng mồng một, sớm tinh sương Me tôi cấm chúng tôi ra đường Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương. Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên Bút lông dầm mực, viết lên trên, Trên những gì gì, tôi chẳng biết Giữa đề năm tháng, dưới đề tên. Me tôi thắt lại chiếc khăn sồi, Rón rén lên bàn thờ ông tôi Đôi mắt người trông thành kính quá Ngước xem hương cháy đến đâu rồi. Me tôi uống hết một cốc rượu Mặt người đỏ tía vì hơi men, Người rủ cô tôi đánh tam cúc Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen. Tôi mặc một chiếc quần mới may Áo lương, khăn lượt, chân đi giày, Chô tôi sang lễ bên quê ngoại Người dặn con đừng uống rượu say. Xong ba ngày tết me tôi lại Đầu tắt, mặt tối, nuôi chồng con, Rồi một đôi khi người giã gạo, Chuyện trò kể lại tuổi chân son.
Tết Của Me Tôi Nguyễn Bính Tết đến me tôi vất vả nhiều, Me tôi lo liệu đủ trăm chiều. Sân gạch tường hoa, người quét lại Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu. Nuôi hai con lợn tự ngày xưa Me tôi đã tính “Tết thì vừa”. Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ. Này là hăm tám tết rồi đây Tháng thiếu cho nên hụt một ngày, Sắm sửa đồ lễ về việc tết, Me tôi đi buổi chợ hôm nay. Không như mọi bận, người mua quà Chỉ mua pháo chuột và tranh gà, Cho các em tôi, đứa mỗi chiếc Dán lên khắp cột, đốt inh nhà. Giết lợn, đồ sôi, lại giết gà Cỗ bàn xong cả từ hôm qua Suốt đêm giao thừa, mẹ tôi thức Lẩm nhẩm câu kinh Đức Chúa Ba. Me tôi gọi cả các em tôi Đến bên mà dặn “Sáng ngày mai Các con phải dậy sao cho sớm Đầu năm, năm mới phải lanh trai. Mặc quần, mặc áo, lên trên nhà Thắp hương, thắp nến lễ ông bà Chớ có cãi nhau, chớ có quấy Đánh đổ, đánh vỡ như người ta…” Sáng mồng một, sớm tinh sương Me tôi cấm chúng tôi ra đường Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương. Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên Bút lông dầm mực, viết lên trên, Trên những gì gì, tôi chẳng biết Giữa đề năm tháng, dưới đề tên. Me tôi thắt lại chiếc khăn sồi, Rón rén lên bàn thờ ông tôi Đôi mắt người trông thành kính quá Ngước xem hương cháy đến đâu rồi. Me tôi uống hết một cốc rượu Mặt người đỏ tía vì hơi men, Người rủ cô tôi đánh tam cúc Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen. Tôi mặc một chiếc quần mới may Áo lương, khăn lượt, chân đi giày, Chô tôi sang lễ bên quê ngoại Người dặn con đừng uống rượu say. Xong ba ngày tết me tôi lại Đầu tắt, mặt tối, nuôi chồng con, Rồi một đôi khi người giã gạo, Chuyện trò kể lại tuổi chân son. Bài thơ Tết Của Me Tôi trong nhiều tác phẩm thơ ca, tập thơ của Nguyễn Trọng Bính. Thuộc danh mục thơ Nguyễn Trọng Bính một trong những Nhà Thơ Việt Nam Vĩ Đại Và Tiêu Biểu. Hãy cùng đọc và thưởng thức nhiều tác phẩm thơ ca khác, có rất nhiều bài thơ hay đang chờ các bạn! Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ “Tết Của Me Tôi” Nguyễn Bính – Nguyễn Trọng Bính Của Tác Giả Nguyễn Trọng Bính Thuộc Danh Mục Thơ Nguyễn Bính Tại Blog Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé! Đây là Blog chia sẻ miễn phí. Bạn được toàn quyền trích dẫn và sử dụng lại nhưng không được chỉnh sửa hoặc thay đổi nội dung bài viết. Hãy thể hiện mình là người có văn hóa bằng cách dẫn nguồn để tôn trọng tác giả. Chúc các bạn vui vẻ! Facebook - Twitter Reader Interactions
Cập nhật lúc 0710, Thứ tư, 05/02/2014 GMT+7 Thanh tra- Tết ngày nay đã khác Tết xưa rất nhiều. Những người có tuổi đời ngót nghét sáu mươi trở lên vẫn thường có nhận xét như vậy. Đành rằng Tết xưa không sung túc, hiện đại như bây giờ, nhưng lại có nhiều thứ mà Tết thời nay không có được. Những thứ đó đã trở thành hoài niệm. Ảnh minh họa nguồn internet “Tết của mẹ tôi” là bài thơ đậm chất văn học sử. Bài thơ giúp chúng ta hình dung được một cái Tết đậm đà bản sắc dân tộc Việt. Theo nhận xét của nhiều nhà văn hóa thì không gian trong bài thơ phải có tuổi đời ngấp nghé sáu mươi năm trở lên. Cái Tết của một gia đình bậc trung nông ở thôn quê, có nhà lớn để thờ tự, tiếp khách, có nhà dọc để sinh hoạt, có sân gạch, tường hoa. Mọi công việc trong gia đình đều do người mẹ gánh vác. Người cha trong gia đình có thể là một thầy đồ hay một người có chút chức sắc trong làng, người cha chỉ thoáng qua làm nền cho một không gian Nho giáo trong giới hạn gia đình. Việc tạo ra vật chất, chăm nuôi, dạy bảo các con đều do bàn tay người mẹ. Mặc dù vậy nhưng rõ ràng đây là gia đình có nếp gia phong. Để đón cái Tết mới, người mẹ vất vả lau chùi sân gạch, tường hoa, vẽ cây trừ quỷ, trồng cây nêu đón ông bà, ông vải về ăn Tết. Để có mâm cỗ thịnh soạn trong ngày Tết, người mẹ phải nuôi 2 con lợn từ đầu năm, trữ gạo nếp thơm, mo gói bó... Phiên chợ Tết, quà đi chợ về cho các con không còn là chiếc kẹo, tấm bánh như trước mà là tranh gà Đông Hồ và pháo chuột, những thứ trẻ con vô cùng thích thú. Rõ ràng cái Tết được chuẩn bị cả năm chứ không như bây giờ, chỉ vào siêu thị hay ra chợ sau vài tiếng đồng hồ là sắm đủ Tết. Người ở xa không về quê ăn Tết được thì sử dụng dịch vụ thắp hương, cúng giỗ Online! Nếp gia phong của gia đình bậc trung được Nguyễn Bính dành nhiều khổ thơ kể lại. Mẹ dặn, đầu năm mới phải dậy sớm, lanh lẹn, rửa mặt bằng nước thơm. Đọc chi tiết này của thi nhân Nguyễn Bính, tôi nhớ ông bà ngoại tôi có chiếc chậu bằng đồng thau, sáng mồng một được bà đổ đầy nước ấm. Chính tay bà bỏ vào chậu nhiều hoa cau, nhiều cánh hoa hồng lấy hương dùng rửa mặt sáng mồng một cho các cháu. Một buổi sáng đầu năm mới thật trang trọng và sum vầy. Những đứa trẻ trong bài thơ của Nguyễn Bính được mặc quần áo đẹp nhất lên nhà chính thắp hương lễ ông bà, gia tiên. Ngày đầu năm mới người ta kiêng cãi nhau, đánh đổ đánh vỡ các thứ thì sẽ dông cả năm. Sáng sớm mồng một, người cha khai bút đầu Xuân trên tờ giấy đỏ hoa tiên khổ rộng với ước vọng một năm mới hạnh phúc, an khang. Người mẹ trong bài thơ vừa đảm đang, vừa nết na phụng sự nhà chồng. Người cũng lên nhà trên như các con, nhưng đã chỉnh lại chiếc khăn đội đầu cho ngay ngắn, rón rén bước đến ban thờ với đôi mắt thành kính ngước nhìn hương cháy đến đâu rồi. Cậu con trai lớn ăn mặc đẹp được mẹ cho sang lễ bên ông bà ngoại và dặn con đừng uống rượu say. Một khuôn ngọc thước vàng về nuôi dạy con thật đáng giá. Gia đình trung lưu ở quê sống thật hòa thuận bởi trong gia đình còn có cô em chồng, nhưng giữa chị dâu và em chồng lại rất quý mến nhau “Người rủ cô tôi đánh tam cúcCười ầm tốt đỏ đè tốt đen”Điều này hoàn tòan trái ngược với quan niệm Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng! Đối chiếu với cái Tết đương đại, rõ ràng bức tranh về Tết xưa đã phai lạt đi nhiều gam màu. Âu đó cũng là điều dễ hiểu, bởi cùng với sự phát triển của xã hội, nhiều phong tục, tập quán không còn phù hợp, chẳng hạn như tập tục đốt pháo đón giao thừa... phải chấp nhận thôi. Nhưng dẫu sao mãi mãi vẫn là điều hoài niệm, quá vãng một của mẹ tôiTết đến mẹ tôi vất vả nhiềuMẹ tôi lo liệu đủ trăm chiềuSân gạch, tường hoa người quét lạiVẽ cây trừ quỷ, giồng cây hai con lợn từ ngày xưaMẹ tôi đã tính “Tết thì vừa”Trữ gạo nếp thơm, mo gói bóDọn nhà, dọn cửa rửa ban là hăm tám Tết rồi đâyTháng thiếu cho nên hụt một ngàySắm sửa đồ lề về việc TếtMẹ tôi đi chợ buổi hôm như mọi bận người mua quàChỉ mua pháo chuột và tranh gà Cho các em tôi đứa mỗi chiếcDán lên khắp cột, đốt inh lợn, đồ xôi, lại giết gàCỗ bàn xong cả từ hôm quaSuốt đếm giao thừa mẹ tôi thứcLẩm nhẩm cầu kinh Đức Chúa BaMẹ tôi gọi cả các em tôiĐến bên mà dặn “Sáng ngày maiCác con phải dậy sao cho sớmĐầu năm năm mới phải lanh traiMặc quần, mặc áo lên trên nhàThắp hương, thắp nến lễ ông bàChớ có cãi nhau, chớ có quấyĐánh đổ, đánh vỡ như người ta...”Sáng nay mồng một sớm tinh sươngMẹ tôi cấm chúng tôi ra đườngMở hàng mỗi đứa năm xu rưỡiRửa mặt hoa mùi nước đượm hươngThầy tôi lấy một tờ hoa tiênBút lông dầm mực viết lên trênTrên những gì gì tôi chẳng biếtGiữa đề năm tháng, dưới đề tôi thắt lại chiếc khăn sồiRón rén lên bàn thờ ông tôiĐôi mắt người trông thành kính quáNgước xem hương cháy đến đâu tôi uống hết một cốc rượuMặt người đỏ tía vì hơi menNgười rủ cô tôi đánh tam cúcCười ầm tốt đỏ đè tốt đenTôi mặc một chiếc quần mới mayÁo lương, khăn lượt chân đi giàyCho tôi sang lễ bên quê ngoạiNgười dặn con đừng uống rượu ba ngày Tết mẹ tôi lạiĐầu tắt mặt tối nuôi chồng conRồi một đôi khi người dậm gạoChuyện trò kể lại tuổi chân son. Thế Lữ
Ảnh minh họa Jimmy Tran, ShutterstockQuê tôi ở miền Bắc. Những năm 70 kinh tế khó khăn, ba mẹ quyết định đi khai hoang làm kinh tế mới. Sinh được hai chị em chúng tôi, gia đình thiếu thốn đủ hồi đó, chị tôi đi học bị chó dại cắn, ba mẹ lo tiền để đưa chị tới thủ đô Hà Nội chạy chữa. Nghe nói ở đó có một bà lang biết loại thuốc gia truyền chữa dại, mẹ chạy đôn đáo, bán hết đồ đạc để lấy tiền lo cho chị… Mẹ bán cả chiếc nhẫn mượn xe đạp đưa chị và mẹ ra đường quốc lộ. Cùng một dì hàng xóm cũng có con nhỏ bị cắn, mẹ bắt xe xuống thành phố…Rồi mẹ trở về, xô cánh cửa chạy vào trong nhà ngồi khóc nức nở… Ba ở ngoài vườn đang đào hố để tôi vôi, vội chạy vào hỏi “Mẹ nó có chuyện gì thế?”Đôi mắt đỏ hoe, mẹ nức nở “Ba nó ơi, tôi để lạc mất bé Hương rồi.”Ba ngồi thần xuống nền nhà dựa vào cái chõng hỏi “Mẹ nó kể tôi nghe nào.”Mẹ nức nở kể lại đứt quãng… Mẹ cùng dì hàng xóm xuống bến xe. Để tiết kiệm tiền, mẹ thuê xe ôm chở từng người một. Mẹ đi trước tìm đường, dì hàng xóm ở lại trông hai đứa trẻ. Nhưng khi mẹ quay lại thì không biết chị đã lạc đi đâu mất rồi… Kể rồi mẹ lại òa khóc “con tôi…”Ba bảo mẹ bình tĩnh, rồi đi bán nốt ít ngô non, mấy con lợn, con gà. Ba cùng mẹ ra bến xe, hỏi thăm xung quanh xem có ai nhìn thấy chị đi tuần sau, ba và mẹ lại về. Ba ít nói hẳn, rồi nghiện thuốc lào, nghiện rượu. Nhưng ba sợ mẹ lo, nên không mấy khi uống thường thấy ba cầm cái điếu ra sau vườn, chỗ gốc cây ổi. Ông ngồi một mình hút liên tục mấy điếu thuốc lào, nhìn lên cây. Cây ổi Găng, quả rất nhỏ mà ngon. Lúc nhỏ tôi và chị Hương rất thích ăn ổi, mỗi khi chị khóc là ba lại cõng chị lên cổ và đưa ra sau nhà, trèo lên cây hái ổi cho đông năm ấy, cây ổi bị gió thổi nằm lả xuống nóc nhà. Đêm hôm đó, ba ngủ, rồi ông không trở dậy nữa… Dì hàng xóm bảo rằng ba đã đi tới nơi rất xa…Trời mưa như trút nước, nhà tôi bị dột, mẹ ôm tôi vào lòng. Tôi ngơ ngác hỏi “Mẹ ơi, ba sao không về sửa lại mái nhà cho mẹ?”Mẹ ghì chặt tôi, giọng bà nức nở nói “Tý ngoan, ba đi xa có việc quan trọng, đừng để ba lo.”10 năm trôi qua, thỉnh thoảng vẫn thấy mẹ nhìn ảnh ba, rồi lại nhìn ảnh chị, khóc một mình. Mẹ đã già đi nhiều, đôi mắt nhăn nheo, mái tóc bạc phai, lưng mẹ còng đi theo từng gánh ngô…Rồi có người bà con dưới Hà Nội tìm được tung tích chị gái. Hiểu gia cảnh nhà tôi, bác âm thầm sắp xếp mọi chuyện, để chị lên tận nơi rồi mới đem sự tình kể lại cho mừng lắm, vừa khóc vừa lấy áo ra mặc, chiếc áo mà lâu lắm rồi mẹ không động đến. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời, mẹ soi gương chải đầu chăm đến, chị khác lắm, sang trọng. Ngày chị bị lạc, được một người chữa chạy, nhận làm con nuôi. Giờ chị đã có gia đình, chồng chị người gốc Hà Nội, rất khá đó tôi ngồi cùng chị, hỏi chị về Hà Nội, rằng người ở đó ra làm sao, ở đó thế nào… Chị nhìn tôi mỉm cười… Chuyện tuổi thơ như làn gió thoảng… Dường như chị xa chị dậy chào mẹ, chào tôi rồi lên thành phố. Mẹ nhìn chị rưng rưng, chị đi liền một mạch…Từ khi gặp chị, mẹ như trút được gánh nặng. Bà kể với tôi về tuổi thơ, về chị của quá khứ, về những thiệt thòi mà chị đã phải chịu… Mẹ chắp lại đoạn dây nối khoảng cách giữa tôi và chị. Và rồi dần dần, tôi tự nhủ sẽ chăm sóc chị thay mẹ, dù chị có xa cách, có thờ Tết, mẹ được tin chị về thăm mấy ngày. Biết chuyện, mẹ mừng lắm. Bà sai tôi trèo lên mái sửa mấy chỗ hay mưa dột, rồi lại bảo tôi thay cái chân giường bị mọt ăn. Ngày chị về, xóm làng nhộn nhịp, ngô chín vàng, tôi và mẹ phải đi thu hoạch để kịp bán ngày khi tôi và mẹ đang trên đồng thì chị tới. Mẹ nhất quyết không cho chị làm, bảo chị về ăn sáng. Chị đi được một lúc, mẹ lại tất tả chạy về nhà…Chị về không thấy nồi cơm đâu, nhân tiện ra ngoài đi dạo, gặp dì hàng xóm, chị kể “Mẹ cháu bảo về ăn cơm, nồi cơm mẹ để trên bếp. Cháu về không thấy nồi cơm đâu mà chỉ thấy nồi gì trông như cám ở trên bếp”.Dì hiểu ra, vội nói “Vì lo tìm cháu mà ông bà ý đã bán hết sạch gia sản rồi, cả đôi nhẫn cưới, cả miếng đất khai hoang. Ba thương cháu, suy nghĩ nhiều, cứ quần quật làm để lấy tiền ra Hà Nội tìm con. Vì lao lực quá mà ông ấy mất. Ngày đó, ông dặn mẹ cháu chăm cho thằng Tý đến khi nó yên bề gia thất, để nó không phải khổ. Mẹ cháu vì thế mà nuốt nước mắt chăm lo gia đình, nuôi thằng Tý khôn lớn.”“Nồi cơm mẹ cháu nấu đó là nồi ngon nhất rồi. Bà ý tự tay chọn bắp ngô, giã nhỏ, rồi nấu. Thằng Tý đòi phụ mà bà ý nhất quyết không cho, lại còn tự đi ra ngoài chợ mua cá rô đồng về kho cho cháu. Sáng sớm nay bà ý ngồi một mình chuẩn bị.”Chị nghe xong, nức nở chạy về nhà… Mẹ đang bới tro ra, bưng nồi cá kho lên. Mẹ nói “Mẹ quên không bảo con nồi cá kho, ăn với cơm ngô ngon lắm đấy.”Chị nhìn mẹ, nước mắt lăn dài. Trưa hôm đó, ba mẹ con cùng ăn cơm. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ cười kể từ ngày ba hôm sau, ba mẹ con ra mộ thăm ba. Tôi lại nhớ hồi xưa ba dặn, đàn ông là không được khóc. Tôi thầm nói, “Ba ơi, vậy là gia đình mình lại đoàn tụ…”Cơn gió lạnh thổi qua, mẹ như đã hoàn thành tâm nguyện. Mẹ về cùng ba, chỉ còn lại hai chị em tôi…Tết của mẹ, mùa xuân của mẹ. Gửi tới những ai còn có mẹ, xin hãy trân quý từng giây phút PhongXem thêmĐiều ước Giáng Sinh của cô bé 16 tuổi ĐCSTQ trả tự do cho cha mẹ tôiCách những người mẹ hiền đức thời xưa giáo dục con cáiMời xem video
tết của mẹ tôi